07/01/2007
Hôm nay, một người bạn thân làm đám cưới.
Định chúc K vài câu, nhưng kô thể chen vào một chương trình tổ chức kín mít và chuyên nghiệp đến thế. (Biết sao được bây giờ thôi thì sửa bài phát biểu chuẩn bị sẳn rồi post lên blog chúc mừng vậy ). Lưng quay về phía sân khấu, tôi không thể dõi theo hai bạn giữa lọt thỏm bao nhiêu người đến chia vui. Thôi kệ hai bạn đó, hehe, cứ tận hưởng những giờ phút cụng ly bốp bốp, chọc đùa nghịch ngợm cùng với bạn bè lớp cũ. Hiếm khi có dịp gặp lại nhau mà. Sướng. Chắc K cũng chả bận lòng gì nhỉ? Bạn già bao lâu rồi còn gì. Quan tâm đến nhau đâu kể những lúc như thế này.
Chúng tôi học cùng lớp từ hồi vào cấp 3. Mãi đến năm lớp 11, tôi mới nghe 1 người bạn cũ học trường khác kể về K. Ặc ặc, kô ngờ bạn mình nổi tiếng đến thế, quá khứ oanh liệt đến thế mà mình có mắt như mù- giương mắt ếch ngắm phượng hoàng mà cứ ngỡ đó là chim cánh cụt. Ba năm trung học, thế mà kô có nhiều lắm kỷ niệm bởi đến tận sau này chúng tôi mới chơi thân với nhau mặc dù thỉnh thoảng mới có dịp gặp mặt. Tôi biết K thông minh, điều này thì bạn bè kô ai có thể nghi ngờ gì. K lại còn tinh tế và nhạy cảm nữa. Phải chăng vì vậy mà K manage sự thành đạt, tình bạn bè cũng như tận hưởng cuộc sống một cách dễ dàng và hài hòa tuyệt đến vậy?
Nói về sự thành đạt của bạn trong học tập và sự nghiệp có lẽ quá thừa, tôi chỉ muốn kể một chuyện nhỏ về một mảnh của phần "tận hưởng cuộc sống" mà tôi cũng có phần tham gia với K - chơi cầu lông. Trong danh sách dài dằng dặc những điều đáng tự hào của K lúc còn ở cấp 3, thì thể thao có lẽ nằm đâu đó gần cuối. Chúng tôi lập hội cầu lông khi K quay về làm ở VN, còn tụi Nh, N và tôi vừa tốt nghiệp hoặc còn học đại học. Đối với tôi lúc ấy, nó là một thú vui, còn với K, đó là một thú say mê nghiêm túc. Sau này, K quay lại Mel, chúng tôi thì mỗi người một hướng. K vẫn cố gắng duy trì bên ấy 1 hội cầu lông, lẫn tập chơi tennis, và cả bơi lội thường xuyên- một lối sống năng động, đầy tiếng cười và nhiều mồ hôi. Bây giờ gặp lại, tôi cá là cả lớp CL chắc kô có ai có thể sánh với K về sức bền và thể lực (đó là chưa bàn đến kỹ thuật cầu lông). Người ta bảo Sức khỏe là Thái độ sống- trong trường hợp này chắc khó có thể đúgn hơn được nữa. Chính thái độ tích cực ấy, cùng với tài năng và sự tinh tế của mình đã khiến K nhận được bao nhiêu món quà từ cuộc sống.
Và hôm nay, cuộc sống trao tặng cho bạn tôi một trong những món quà quý giá nhất. Tôi không biết H nhiều như tôi biết K, nhưng tôi tin là H cũng thật tuyệt vời, bởi vì cũng như K, H cũng được cuộc sống trao tặng một món quà tuyệt vời. Hai bạn không hẳn là một đôi trai tài gái sắc, , mà cả trai lẫn gái đều vẹn toàn cả tài lẫn sắc. hehe.
Lần tôi sang Mel cũng là lần đầu tôi được nghe bài hát "Bình yên". Trong xe bạn, tiếng TT Hà vang lên thật trong mà ấm "Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau". Ừ nhỉ, một trong những điều ngọt ngào nhất của tình bạn chẳng phải là cùng nhau lớn lên khôn lên, cùng nhau chia sẻ, động viên nhau khám phá cuộc sống sao? Và từ chỗ đứng khá xa, K ơi, P rất vui khi thấy bạn già của mình vẫn lớn lên mãi !
Xin chúc mừng hai bạn K&H. Cầu mong hai bạn mãi tiếp tục tận hưởng những hương vị ngọt ngào mà cuộc sống mang lại. Chúc cuộc sống hai bạn luôn hạnh phúc hơn và đầy hơn vì đã có người kia!
Hmm, công nghệ lăng xê của mình cũng khá ghê. K nhỉ !