Paris cuối xuân, trời mát lạnh và ngày dài ra. Một căn phòng nhỏ yên tĩnh ngó ra mảnh sân cour de massacre u tịch. Mơn mởn lá xanh rắc lất phất những cánh hoa tím nhạt, vẫn không lấp nổi một cái gì đó lảng bảng u uất ở dưới sân.
ở Place du Tertre_ Montmartre
Những nơi tôi đã đến_ những Notre Dame, Montmartre, Arch du Triomphe, tour Eiffel, sông Sein và những gì loanh quanh nơi ấy. Trừ mảnh sân u tịch kia, danh sách những chỗ này không có gì đặc biệt. Đó là những nơi mà một du khách ngồi tầng trên những xe búyt mui trần tấp nập mùa này cũng sẽ đi qua. Chỉ khác họ một ít, tôi vuốt ve Paris em bằng đôi chân háo hức của mình.
Paris dịu dàng pha lẫn kiêu sa. Những lối nhỏ hồn nhiên uốn quanh Montmartre nằm liền kề nẻo đường cám dỗ dẫn đến Moulin Rouge. Những ga tàu điện chứa trong mình đời sống. Chiếc cầu Carrousel về đêm rộn ràng bạn hữu và chuếnh choáng những đôi nhân tình. Paris này hẳn khác Paris em? Như ly cafe không đá anh uống trọn những ngày ở đấy.
Nhả nhớt / Ngả ngớn / Nghiêng ngả /Nghiện ngập ?
Clermont – Ferrand:
Nắng trên đường và nắng trên cây
Nằm đâu đó giữa những cánh đồng hoa cải, có một nước Pháp nhỏ xinh với những căn nhà đồng quê hàng trăm năm tuổi. Con đường chính đi qua trung tâm thị xã cũng có lẽ là con đường chính duy nhất ở đấy. Nơi đây, những ngày này vẻ bình yên cố hữu đang bị xáo trộn ghê gớm bởi một sự kiện vui hiếm có_ một đám cưới. Bằng hữu từ phương xa kéo về. Hàng xóm xung quanh kéo lại. Những người đàn ông vừa uống bia, champaign rose vừa chơi petanque. Những người đàn bà nấu nướng và dọn dẹp. (Sao hầu như không thấy trẻ con?) Đội bô lão tập lại bài dân vũ cưới. Ông thị trưởng vụng về trước nghi thức không quen. Rồi cả đoàn xe cưới nhấn kèn inh ỏi suốt đoạn đường đưa nàng về dinh, mặc kệ những con ngựa ngơ ngác ngoài đồng nếu có vô tình thắc mắc sao không ai khớp kiệu da cho chúng.
Bretagne:Trên chiếc xe Mercedes đã hằn khắc nhiều dấu vết tuổi tác, ba người bạn đồng hành đã có nhiều năm tháng sau lưng cùng tôi đi dong ruổi một vùng mà thời gian dường như đã mãi ở lại. Đôi khi trên những con đường nơi đây, tôi gặp lại một châu Âu trong tưởng tượng của mình, một châu Âu xưa cũ trong ảnh mà mình đã xem hồi còn nhỏ. Đó là những con đường quanh co, nơi có những căn nhà mái ngói dốc và cửa sổ xuyên mái, thấp thoáng đằng sau bức tường gạch hoặc vài cành cây.
Hogmead ? Nearly there, but not quite a wizard's place. It's Saint Michel's.
Dĩ nhiên Bretagne có nhiều hơn thế. Nó còn có lần trốn vé trơ trẽn ở mont St. Michel, lần ra bờ biển Cancale ăn tươi nuốt sống hàu một cách (ngon ) dã man, có St. Malo với pháo đài và thành quách, có Dinard sang trọng và đẹp đẽ, có những điểm dừng chân, những bến biển vắng đã từng tắm táp niềm đam mê lang bạt của một mái đầu không còn xanh lắm, có một mái nhà, một mảnh vườn và những công trình còn dang dở, còn để mong chờ.