Đời thượng cổ, ông Hứa Do là 1 ẩn sĩ ở trong chầm (đầm) Bái Trạch. Vua Nghiêu nghe tiếng là người giỏi mời ra xin nhường cả thiên hạ. Hứa Do từ chối, lui về ở ẩn tại núi Trung Nhạc, phía Nam sông Dĩnh Thúy.
Sau, vua Nghiêu lại tìm đến cố mời Hứa Do làm tổng quản chỉ huy cả chín hầu. Hứa Do không muốn nghe chuyện nữa,lại bỏ ra sông DĨnh Thúy rửa tai. Ngay lúc đó Sào Phủ đang dắt trâu xuống bờ sông, gặp Hứa Do đang rửa tai bèn hỏi:
- Việc gì mà anh phải rửa tai?
- Vua Nghiêu mời ta ra cầm quyền thiên hạ, ta không muốn bẩn tai ta.
Sào Phủ nghe nói liền dắt trâu lên quãng trên cho trâu uống nước.
Hứa Do hỏi, Sào Phủ nói :
- Ta sợ trâu ta uống nước bẩn của tai anh!
Nhưng rồi lại cười bảo:
- Anh làm gì đến nỗi vua Nghiêu biết anh là người hiền trong thiên hạ để đón anh ra làm vua?
Lời bình
Hứa Do: Ông này có lẽ bị bệnh lãng tai, hoặc điếc khá nặng. Chính vì không nghe rõ, cho nên vua Nghiêu hẳn phải kề miệng sát vào tai ông này mà nói chuyện. Có thế thì tai ông này mới bẩn được chứ. Người đời kể chuyện lại, bỏ mất cái chi tiết mất vệ sinh này rồi. Tiếc thay, tiếc thay.
Ông Hứa Do có tính đỏng đảnh, hám danh mà vờ như bất cần, ở ẩn mà chỗ ai cũng biết, danh ai cũng hay. Cái đó thì Sào Phủ đã nói. Nhưng hám danh như thế vẫn chưa đủ thỏa mãn. Vua Nghiêu đã kề sát rỉ (...
Lại nữa, vua Nghiêu lần đầu mời nhường thiên hạ. Thấy Hứa chảnh quá, lần 2 chỉ mời làm tổng quản. Vậy mà Hứa nói thế nào với Sào? _ "vua mời ta ra cầm quyền thiên hạ". Người xưa coi trọng số 3, như Lưu Bị 3 lần mời Gia Cát Lượng, có thể đoán là vua Nghiêu đã mời Hứa lần 3, với chức nào đó còn nhỏ hơn nữa, như là 1 quân sư quèn chẳng hạn. Suy tiếp là Hứa đã không dại gì đi rửa tai lần nữa (bằng chứng là không có chuyện tiếp theo), thay vào đó Hứa ẩn mất luôn để cho cái danh hão trong truyện Sào Phủ còn mãi.
Vua Nghiêu: ông này chắc chắn có hàm răng không tốt lắm. Nhiều khả năng hàng tiền đạo lung lay hoặc mất sạch
Sào Phủ: không biết Sào Phủ có bệnh gì không nữa. Có thể ông này thuộc loại cả tin, ai nói gì cũng tưởng thiệt. Nhưng mà nghe truyện Sào Phủ làm nhớ tới ông giám đốc bệnh viện ở dưới đây.
Thanh tra y tế đến kiểm tra bệnh viện tâm thần. Trong công viên của bệnh viện có nhiều bệnh nhân đang vui chơi. Người thì nghĩ mình là bàn, cứ chống tay chân xuống đất giả làm bàn để kẻ khác kê bàn cờ lên lưng. Kẻ thì nghỉ mình là đèn nên trèo lên cây quắc mắt soi xuống bàn cho bọn khác đánh cờ.
Thanh tra nói với giám đốc bệnh viện:
- Bọn chơi dưới đất thì kệ chúng nó, nhưng phải bảo mấy thằng trên cây xuống không chúng nó ngã thì rách việc.
- Chúng nó là đèn, bảo chúng nó xuống thì tối om, thấy gì nữa mà chơi? -- Giám đốc bệnh viện trả lời.
Hóa ra chỉ có con trâu là không có bệnh gì !
Phat oi, Phat danh cai gi ma tui doc khong duoc vay? CHang hieu tai sao Phat cuoi nua, hehehe. Loi binh cua P o blog cua tui hay qua chung, doc cuoi muon chit, nhung rat tham thuy va hay P a, chung to P nắm được cái thần của câu chuyện tui gửi đó, heheheh
Trả lờiXóaTrời, Nam đọc xong tự cho mình cái quyền cười muốn chit, vậy mà hỏi cắc cớ tại sao P cười nữa là sao? Khó dữ à nha.
Trả lờiXóaMay quá Nam tự giải quyết được vụ dấu Tiếng Việt, chứ P thì thua. Mà như vậy chắc nhiều bà con khác cũng không đọc được P viết cái gì ở đây hết. Haha. Thiện tai, thiện tai.
hay qua
Trả lờiXóa=))
Trả lờiXóa