Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

Mờ ảo Sài Gòn

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA

Sài Gòn tháng tư, trời nắng hâm hâm. Ánh nắng như rang đôi cánh tay người lái xe trên phố. Sài Gòn giữa trưa, đường phố lao xao những người kéo ra hàng quán. Những con đường xa khu trung tâm cũng vắng vẻ ít nhiều. Chỉ còn lại gió và nắng, bỏng cháy rơn ran trên da thịt.

Sài Gòn chợt mưa. Gió rộn ràng kéo mây ùn về tít mù trên tầng không, gió len vào những tán cây, rủ rê từng đám lá bối rối thả mình theo những điệu nhảy xoáy tròn quấn siết.

Rồi mưa. Mưa vừa đủ to để khách đi đường khoác vội áo đi mưa, cũng vừa đủ nhẹ để không làm gió ngại. Những hạt mưa và lá cây cùng bay bay trên phố, làm ướt mềm một Sài Gòn tưởng đã quá khô khan.

Cũng khô khan như người khách đi đường, lọt thỏm trong bộ áo mưa lùng thùng, thít chặt bởi chiếc mũ bảo hộ, rào chắn qua mặt nạ bụi và xa cách đằng sau cặp kính râm, hắn và cuộc sống ngoài kia tiếp xúc với nhau qua những cận vệ vô tri vô giác.

Trưa nay, hơi thở người ấy len từ mặt nạ lên phủ một lớp màn mờ ảo lên cảnh vật mỗi nơi hắn nhìn, mưa ngoài trời vỡ ra trên kính làm lấm tấm thêm bức tranh vốn giờ đã như hư như thực. Ở phía bên kia của tấm kính râm, Sài Gòn ướt mềm với vài cánh áo mưa đang chấp chới trong mưa. Ở phía bên này, Sài Gòn mờ tỏ theo từng nhịp thở … bình yên.

http://pro.corbis.com/images/42-15556886.jpg?size=572&uid=%7B26074C82-A5D0-4D26-804E-B863FA91CF4D%7D