Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2008

Đánh mất

Vậy là tôi mất laptop, mất luôn cả đĩa cứng ngoài lưu trữ dữ liệu phòng hờ.

The image “http://www.artandperception.com/v01/wp-content/uploads/2007/08/blur-eye.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.


Phải cần vài ngày tôi mới tin vào cái hiện thực đó. Phải chăng tôi mong chờ vào cái sự cao quý trung thực của người dân xứ này. Hay là trong thâm tâm tôi chưa chịu chấp nhận cái sự thật đau lòng này.

Có những thứ tôi đã bỏ ra nhiều thời gian và tâm huyết để làm. Có khi mai này sẽ cần tới, hoặc biết đâu cũng sẽ chìm nghỉm trong biển những thứ sẽ bị bỏ quên. Bây giờ nghĩ lại, vô số thời gian ấy đã dường như vô nghĩa.

Có những khoảnh khắc, tôi lưu lại qua những tấm hình. Có khi chỉ là một phút nhố nhăng, cũng có khi là đánh dấu cho những vùng đất và chặng đường mình đã đi qua. Bây giờ nghĩ lại, chúng chỉ còn lại trong vùng trí nhớ.

Mà trí nhớ thì sẽ nhạt nhòa. Thời gian phủ từng lớp mờ mờ lên vùng trí nhớ của ta theo cách riêng của nó. Có khi cay nghiệt, có khi nhân từ nhưng theo cách của nó.

Liệu tôi sẽ nhớ về tôi thế nào cái lúc man mác tiếng rao kinh chiều Pangandaran, lúc bùi ngùi sớm Borobudur, lúc bồng bềnh một mình trong bể nước nóng gần Bandung giữa rừng xanh mây khói? Chỉ mới 6 năm, vậy mà đã quên đi nhiều quá. Liệu sau này tôi còn nhớ chi tiết nào về nó? Hay thậm chí tôi sẽ còn nhớ gì về nó không?

Và như thế đó, từng đoạn từng đoạn kỷ niệm đã từng được ân cần lưu giữ, gói ghém. Bây giờ nghĩ lại, cứ như là vừa đánh mất tuổi hai mươi.




Nghĩ lại thêm lần nữa, quyết định là tuổi hai mươi của mình dĩ nhiên là tươi đẹp hết cỡ, những nơi mình đi qua tuyệt vời hơn NatGeo, những người mình gặp đều rất có duyên. Luôn thế. Phải thế.


Nhắn tin:

Các bạn già yêu dấu làm ơn lục lại album và gửi cho tớ mấy tấm hình cũ nhá. Hình của bạn già và của P nữa. Nếu không gửi thì biết đâu trong tương lai u mờ nào đó tui sẽ nhớ là “once upon a time, you look just as … .. as you look now”