Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Entry for March 01, 2008

Thoughts on random issues.
The image “http://www1.istockphoto.com/file_thumbview_approve/2334825/2/istockphoto_2334825_puzzled_kids_cartoon.jpg” cannot be displayed, because it contains errors.

Giá xăng thả nổi. Làm đúng nhưng chưa đủ. Đúng là bởi vì cứ bù lỗ xăng dầu thì không phải là cách Nhà nước trợ giúp có hiệu quả những người cần trợ giúp trong xã hội. Nếu để cho cơ chế thị trường tự giải quyết thì nó giúp cho việc sử dụng năng lượng có hiệu quả hơn, nạn buôn lậu xăng dầu cũng dứt, còn nhà nước có thể sử dụng số tiền trợ giúp đó để hỗ trợ người thu nhập thấp. Nói là chưa đủ là bởi vì 2 lý do. Một là cơ chế và khả năng hỗ trợ người/ ngành của ta còn yếu kém và đầy tiêu cực, chắc chắn sẽ rơi vãi số tiền hỗ trợ nhiều vùng, nhiều nhóm dân vào túi tư. Cái thứ hai quan trọng hơn, đó là vấn đề cạnh tranh của các công ty kinh doanh xăng dầu. Nếu đã để vấn đề xăng dầu vô bàn tay thị trường mà không có sự cạnh tranh thực sự trong lĩnh vực này, thì người dân chắc chắn lãnh đủ. Các công ty kinh doanh xăng dầu kiếm lợi nhuận chắc chắn từ việc nhập và bán, trong khi không chịu áp lực phải dự báo, đánh giá đúng tình hình và giá cả, để có thể tích trữ hoặc hoãn nhập nhằm làm cho chi phí thấp nhất. Thiết nghĩ cần phải có ít nhất 1 nhà bán lẻ nước ngoài tham gia vào thị trường để đảm bảo lợi ích của người tiêu dùng. Về lâu dài, cơ quan bảo đảm cạnh tranh của VN phải đủ mạnh để chắc chắn là các công ty này ko có làm giá với nhau trên thị trường VN.

Giá đất đã tăng. Giá vàng đang tăng. Giá lương thực tiếp tục tăng. Lãi suất tiền gửi/ vay vọt tăng. EVN đề nghị tăng giá điện lên 6.6% . Cái gì sẽ kềm giá lại? Ai giúp người nghèo?

Vậy mà, ở một nơi, "người ta" coi chuyện mưu sinh trên vỉa hè là di chứng làng xã lạc hậu. Ở nơi khác, "người ta"không thấy có vấn đề gì khi cấm xe ba bánh thô sơ lưu hành. Những số phận ảnh hưởng bới những quyết định thiếu cân nhắc đó không có tiếng nói, và hình như không phải là thứ đáng quan tâm so với vàng, USD, BĐS hoặc TTCK.

Nói về TTCK. Chuyện nó lao dốc là một đề tài đã cũ, cũng không cần phải bàn nhiều. Cái đáng bực mình là đây đó thỉnh thoảng xuất hiện mấy bài phỏng vấn kiểu như cái này . Rõ ràng nhà đầu tư mong đợi NN làm 1 cái gì đó để vực Vn-Index đi lên, và cả UBCKNN cũng có nguyện vọng như vậy. Nhưng tại sao lại phải như vậy?
Thị trường là một sân chơi giữa những người có nhận định trái ngược nhau (bulls & bears). Nhiệm vụ của UBCKNN là làm thế nào để mở rộng nhiều trò chơi, nhiều suất chơi, và đóng vai trò trọng tài đảm bảo cho 2 nhóm chơi này đấu với nhau 1 cách công bằng, thông qua đó các nhà trò và người chơi giỏi sẽ hưởng lợi. Đằng này, UBCKNN lại muốn đứng về phe bulls. Và những "nhà đầu tư" đã ăn dầy mà còn không biết ngượng. Họ mang lòng tham, và tiền (túi hoặc vay) vào để kiếm bộn tiền khi thị trường đi lên, và sự ỷ lại, mong chờ nhà nước giúp họ đỡ thua lỗ khi thị trường đi xuống !?!?! Chừng nào mà UBCKNN còn nhầm lẫn giữa "phát triển thị trường" và "vực dậy Vn-index" thì chừng đó ta còn phải tiếp tục lo ngại.

Nhân ngày thầy thuốc, đọc "Nước Mắt" ở đây mà thấy thương cho những thầy thuốc nói chung, và nhất là thầy thuốc Việt Nam. Họ phải hy sinh nhiều quá. Thậm chí vì áp lực công việc, thầy thuốc VN chắc phải hy sinh (hoặc bị tước mất) cả những giây phút cho phép mình khóc như những đồng nghiệp của họ ở Pháp. Chúc mừng ngày Thầy thuốc. Cầu mong họ không phải đánh mất mình vì bất cứ lý do gì.

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Đón mặt trời

Lục lại một ít ghi chép không cũ lắm post lên để trả nợ với mình và 1 cơ số bạn già hay nhắc nhở.



Nepal _ Nagarkot

Đường từ Bhaktapur đi Nagarkot hẹp, nhiều ổ gà như hầu hết những con đường ở đây. Tôi vất vả lắm mới bám kịp chiếc Pulsa 250cc của Jorge & Lourdes. Đi được một lát thì trời chuyển sang nhá nhem tối, chúng tôi vừa đến chân đồi của Nagarkot.

Đường leo lên đồi ngoằn nghèo. Trời tối dần. Còn lạ xe, tôi không chỉnh được đèn pha rọi xuống mặt đường mà chỉ mở được cho nó pha từ xa. Điều này quả là vô cùng bất tiện trên những khúc đồi ngoằn nghèo bởi tôi khó đoán được mặt đường ở những khúc cua trước mặt xuất hiện liên tục. Cũng không thể dừng xe để tìm nút chỉnh đèn pha được vì như thế có nghĩa là sẽ lạc mất Jorge với chiếc xe vun vút khi thoắt khi hiện ở phía trước. Ở nguyên đoạn đường đồi này, nơi người ta bảo là vẫn có thú hoang sinh sống, bị bỏ lại phía sau đồng nghĩa với lạc lối bởi hình như không có chiếc xe nào khác leo đồi vào giờ này.

Trời lạnh. Bóng tối xuống nhanh. Cả hai xe lao nhanh nhất có thể. Đôi lúc tôi sững sờ bởi một bầu trời hoàng hôn đang chết lịm huy hoàng, cái huy hoàng rực rỡ của một đám tang trần trụi không bị những công trình xây dựng che giấu và ánh đèn vàng vọt an ủi. Đôi lúc tôi nhảy cồm lên trên yên vì chiếc xe lọt vào ổ voi.

Trời tối hẳn. Cái lạnh buốt len lỏi qua 2 lớp găng tay, vài ba lớp áo chống nhiệt. Vun vút trên 2 chiếc xe, chúng tôi tiếp tục leo đồi. Một bên là vách đồi cây cối rậm rạp đen mờ mờ lướt qua. Một bên là vầng trăng khuyết lưỡi liềm trắng ngần đính giữa trời bởi những chiếc ghim nhỏ lấp lánh. Phía trước là con đường gập ghềnh tối đen và khúc khuỷu. Cảm giác tự do và hoang khoái như trào lên trong máu. Tôi đang phóng xe giữa một vùng đồi núi đen ngòm lạnh sương, nơi mà tôi chưa từng lên kế hoạch đến đâyvà hoàn toàn không có ý thức được mình đang thực sự ở chỗ nào, còn bao lâu nữa sẽ tới nơi mình muốn đến. Trước mắt, tôi cứ tung vó trên yên ngựa sắt, để mặc cho cái lạnh của sương, cái hoang dã của núi rừng, và cái ghê rợn của bóng tối thấm mềm vào da thịt của mình đã. Ngày mai, tôi sẽ đón mặt trời mọc ở đỉnh Nagarkot.

Hừng đông. Đỉnh đồi Nagarkot.

Từ đỉnh đồi này, phong cảnh Nepal nhìn rất đẹp. Đằng xa, những ngọn núi trắng xóa vào tầm cao nhất trái đất tương phản hẳn với những ngọn đồi xanh rì xung quanh thung lũng Kathmandu nơi đây. Có những đỉnh núi còn đang phun mây tuyết lên bầu trời đông mờ xám. Còn ở xung quanh đây, ở giữa những ngọn đồi bên dưới chúng tôi đang chảy nhẹ một dòng sông sương mây trắng xốp. Phong cảnh thật yên bình mà kỳ vĩ.

Mặt trời lên. Một chấm nhỏ sáng lóe giữa 2 khe núi ở đằng xa. Mặt trời hồi sinh sau một đêm trở nên dịu dàng, tươi mát. Vài tiếng reo lên thích thú từ ngọn tháp canh ở giữa đỉnh đồi nơi chúng tôi đứng. Chúng tôi chỉ đi vòng quanh đỉnh đồi, bên dưới chân tháp canh. Tôi lăng xăng chỉnh cái tripod rồi chụp hình. Lourdes cũng vậy với cái camera nhỏ của mình. Jorge thì ngồi vào 1 bệ đá nhỏ, dựa lưng vào 1 cái cột lùn, mắt lim dim hướng về đằng đông. Lần thứ 2 đến đây, anh ta không màng đến chuyện chụp hình nữa mà chỉ hoàn toàn để mình đắm chìm vào giây phút kỳ diệu này.

Tôi thèm được như Jorge. Nhưng tôi còn cái máy ảnh. Nagarkot còn đang biến mình khoe sắc. Những chóp tuyết trắng xóa đằng xa vừa chợt ửng vàng. . Lòng tôi còn tham ái muốn giữ lại cái giây phút này cho mai sau. Cho nên tôi vẫn còn bỏ qua cái lạc thú của hiện tại, chưa thể nhắm mắt lại mà ngồi xuống như Jorge.