Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Dưới gốc cây đại bồ đề

Hôm nay đang chạy xe trên đường thì tự dưng nhớ đến chuyện một năm trước hồi ở Bồ Đề Đạo Tràng do cô Linh kể.

Trước lúc tôi về, cô có tặng tôi một chiếc lá cô nhặt được dưới gốc cây Đại Bồ Đề, nơi Phật Thích Ca đạt đại ngộ. Cô nói cái cây này lạ lắm, cành lá um tùm vậy mà rất hiếm khi rụng chiếc lá nào. Không dễ gì mà nhặt được 1 cái lá rụng. Mỗi lần có gió lớn là nhiều người ngồi ở dưới gốc cây đều ngước lên để xem có cái lá nào rụng không, chỉ mong được may mắn lá rụng gần chỗ mình. Cô Linh nhờ ở đó lâu và cũng thường xuyên đến đền Mahabodhi vào sáng sớm nên mới có vài lá để dành.

Quả là một món quà quý giá. Mấy ngày tôi ở đó có bao giờ thấy cái lá nào rụng đâu. Trong khi xung quanh gốc cây lúc nào cũng có cả trăm người, tính luôn cả khuôn viên của đền thì số người ở đó nhiều khi tụ về trên cả ngàn người. Họ đến đó để ngồi thiền, để cầu nguyện, để nghe giảng đạo. Ai nấy cũng trang nghiêm, thành kính. Nếu lá có rụng thì có khi vào tay một người trong số đó ngay cả trước khi nó kịp chạm đất. Tôi nghĩ là dù có ở đó thêm cả tuần nữa thì cơ hội nhặt một chiếc lá của tôi cũng nhỏ nhoi vô cùng.

Bodhi tree leaf by metabrilliant.

Chợt thấy tức cười với cái hình ảnh đó.

Dưới gốc cây đại bồ đề. Hàng trăm Phật tử từ khắp nơi về hội tụ, tọa thiền. Một số ngước mắt nhìn lên mỗi khi có một cơn gió lớn.