Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Đón mặt trời

Lục lại một ít ghi chép không cũ lắm post lên để trả nợ với mình và 1 cơ số bạn già hay nhắc nhở.



Nepal _ Nagarkot

Đường từ Bhaktapur đi Nagarkot hẹp, nhiều ổ gà như hầu hết những con đường ở đây. Tôi vất vả lắm mới bám kịp chiếc Pulsa 250cc của Jorge & Lourdes. Đi được một lát thì trời chuyển sang nhá nhem tối, chúng tôi vừa đến chân đồi của Nagarkot.

Đường leo lên đồi ngoằn nghèo. Trời tối dần. Còn lạ xe, tôi không chỉnh được đèn pha rọi xuống mặt đường mà chỉ mở được cho nó pha từ xa. Điều này quả là vô cùng bất tiện trên những khúc đồi ngoằn nghèo bởi tôi khó đoán được mặt đường ở những khúc cua trước mặt xuất hiện liên tục. Cũng không thể dừng xe để tìm nút chỉnh đèn pha được vì như thế có nghĩa là sẽ lạc mất Jorge với chiếc xe vun vút khi thoắt khi hiện ở phía trước. Ở nguyên đoạn đường đồi này, nơi người ta bảo là vẫn có thú hoang sinh sống, bị bỏ lại phía sau đồng nghĩa với lạc lối bởi hình như không có chiếc xe nào khác leo đồi vào giờ này.

Trời lạnh. Bóng tối xuống nhanh. Cả hai xe lao nhanh nhất có thể. Đôi lúc tôi sững sờ bởi một bầu trời hoàng hôn đang chết lịm huy hoàng, cái huy hoàng rực rỡ của một đám tang trần trụi không bị những công trình xây dựng che giấu và ánh đèn vàng vọt an ủi. Đôi lúc tôi nhảy cồm lên trên yên vì chiếc xe lọt vào ổ voi.

Trời tối hẳn. Cái lạnh buốt len lỏi qua 2 lớp găng tay, vài ba lớp áo chống nhiệt. Vun vút trên 2 chiếc xe, chúng tôi tiếp tục leo đồi. Một bên là vách đồi cây cối rậm rạp đen mờ mờ lướt qua. Một bên là vầng trăng khuyết lưỡi liềm trắng ngần đính giữa trời bởi những chiếc ghim nhỏ lấp lánh. Phía trước là con đường gập ghềnh tối đen và khúc khuỷu. Cảm giác tự do và hoang khoái như trào lên trong máu. Tôi đang phóng xe giữa một vùng đồi núi đen ngòm lạnh sương, nơi mà tôi chưa từng lên kế hoạch đến đâyvà hoàn toàn không có ý thức được mình đang thực sự ở chỗ nào, còn bao lâu nữa sẽ tới nơi mình muốn đến. Trước mắt, tôi cứ tung vó trên yên ngựa sắt, để mặc cho cái lạnh của sương, cái hoang dã của núi rừng, và cái ghê rợn của bóng tối thấm mềm vào da thịt của mình đã. Ngày mai, tôi sẽ đón mặt trời mọc ở đỉnh Nagarkot.

Hừng đông. Đỉnh đồi Nagarkot.

Từ đỉnh đồi này, phong cảnh Nepal nhìn rất đẹp. Đằng xa, những ngọn núi trắng xóa vào tầm cao nhất trái đất tương phản hẳn với những ngọn đồi xanh rì xung quanh thung lũng Kathmandu nơi đây. Có những đỉnh núi còn đang phun mây tuyết lên bầu trời đông mờ xám. Còn ở xung quanh đây, ở giữa những ngọn đồi bên dưới chúng tôi đang chảy nhẹ một dòng sông sương mây trắng xốp. Phong cảnh thật yên bình mà kỳ vĩ.

Mặt trời lên. Một chấm nhỏ sáng lóe giữa 2 khe núi ở đằng xa. Mặt trời hồi sinh sau một đêm trở nên dịu dàng, tươi mát. Vài tiếng reo lên thích thú từ ngọn tháp canh ở giữa đỉnh đồi nơi chúng tôi đứng. Chúng tôi chỉ đi vòng quanh đỉnh đồi, bên dưới chân tháp canh. Tôi lăng xăng chỉnh cái tripod rồi chụp hình. Lourdes cũng vậy với cái camera nhỏ của mình. Jorge thì ngồi vào 1 bệ đá nhỏ, dựa lưng vào 1 cái cột lùn, mắt lim dim hướng về đằng đông. Lần thứ 2 đến đây, anh ta không màng đến chuyện chụp hình nữa mà chỉ hoàn toàn để mình đắm chìm vào giây phút kỳ diệu này.

Tôi thèm được như Jorge. Nhưng tôi còn cái máy ảnh. Nagarkot còn đang biến mình khoe sắc. Những chóp tuyết trắng xóa đằng xa vừa chợt ửng vàng. . Lòng tôi còn tham ái muốn giữ lại cái giây phút này cho mai sau. Cho nên tôi vẫn còn bỏ qua cái lạc thú của hiện tại, chưa thể nhắm mắt lại mà ngồi xuống như Jorge.

9 nhận xét:

  1. Tóm lại là nhiều nơi phải đi 2 lần: một lần mang theo máy ảnh, một lần để mình trở thành cái máy ảnh :p

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn Titi.TL. Thật ra chủ yếu lúc ấy chỉ toàn là cảm (nhận cái) lạnh không à. hehe.
    @today20: hoặc là mang theo 1 cái porter, kiêm camera(wo)man. Có như thế thì mình mới có thể toàn tâm trở thành cái máy ảnh, và nhiều cơ hội trở thành mẫu cho máy ảnh nữa. :p

    Trả lờiXóa
  3. Nhỡ cái porter kiêm camera(wo)man ý nó cũng nghĩ thế (tức là mang mình đi để toàn tâm toàn ý làm cái máy ảnh ;)) ) thì cũng hơi phiền nhỉ :p
    Trong khi chờ đợi ngày ấy (tức là ngày có porter kiêm camera(wo)man nghe lời) ;)) thì còn ghi chép nào post nốt lên đi anh :p

    Trả lờiXóa
  4. Ban viet that hay, cam nhan tinh te !

    Trả lờiXóa
  5. ban gia minh viet qua hay,cang ngay cang len tay do, thich nhat cai vu may anh do,hihi,

    Trả lờiXóa
  6. Từ ngữ vẫn sắc sảo như ngày nào, viết hay lắm P !!!

    Trả lờiXóa
  7. Nghe kể mà thèm đi quá!

    Trả lờiXóa
  8. Hihi, có chuyện này chưa kể. Người ta bảo tham thì thâm. Hôm ấy tham quá, về nhà copy ảnh qua lại thế nào mà xóa gần hết. :P
    :((

    Trả lờiXóa
  9. Hi hi 1 cái excuse để quay lại đấy anh ạ :p
    Em vứt bao nhiêu đồng xu xuống tất cả các đài phun nước đã từng đi qua (tinh thần này là tinh thần WES - White European Superstitious, vứt đồng xu lại thì sẽ quay lại một ngày nào đó) mà đến giờ chưa quay lại được cái nào hết :-D

    Trả lờiXóa