1.
Một đêm tối mát lạnh của Đà Lạt năm 199x.
Tôi và vài người bạn ngồi trên một cỗ xe ngựa thồ đi loanh quanh trên những con đường vắng hoe thưa thớt nhà ở ngoài rìa thành phố. Đường Đà Lạt quanh co dốc lên dốc xuống. Cỗ xe chúng tôi đi vẫn đều đặn chậm rãi theo từng tiếng khua lộc cộc của con ngựa già trước mặt. Tôi buột miệng hỏi: “Không biết xe ngựa có thắng không ha. Sao xe xuống dốc mà kô tuột nhanh”. N và mọi người cười khúc khích – lại một câu hỏi ngớ ngẩn kiểu đúng-là-Phát. Chúng tôi vừa thì thầm sau lưng bác đánh xe về câu hỏi đó, vừa cười khoái trá với những khả năng mà cái thắng xe ngựa, nếu có, sẽ cấu tạo thế nào.
Ngoài đường sương buông. Phía xa một bóng người hiện ra lờ mờ, loạng quạng. Ông ta có lẽ đang băng qua đường? Chiếc xe tiến tới gần mà người bộ hành dường như không hề biết đến. Xe cứ tiến, người vẫn bước tới, khỏang cách bây giờ đã gần lắm rồi. Tôi chợt lo, một phần là sợ xe sẽ đụng phải ông ta, một phần sợ giữa đêm khuya vắng thế này, người lạ đó có thể làm hại bọn nhóc chúng tôi. Người đó bây giờ đã ở sát bên xe chúng tôi. Ông đánh xe hô lên một tiếng gì đó. Chiếc xe đột nhiên ngừng lại. Quên cả hành tung quái lạ của người đàn ông đang đứng bên, tôi reo lên thích thú: “Ha, thì ra xe ngựa có thắng!”. Ông đánh xe vẫn im lặng. Tiếng người lạ lè nhè cái gì đó không rõ. Chúng tôi phải hỏi lại, không khỏi lo âu ông ta đang muốn gì. Ông ta gắt giọng, vẫn nhừa nhựa, rõ là đang say xỉn, “Thắng xe cái bố khỉ gì. Chúng mày cán lên chân tao rồi!”
Sao ngắn quá vậy Phá ca? Đọc chưa kịp xong thì đã hết cái bụp. Cụt hứng dễ sợ! :(
Trả lờiXóaHehe, vui. Hiểu ra Phát cũng hài hước lắm.
Trả lờiXóa